… Nhớ trong tâm cảm một người chị đã rời ghế nhà trường khi
tuổi đời chưa thể định đoạt một tương lai, không phải vì mê chơi coi thường sự
học, nhưng vì phải gánh gồng cuộc đời với cơm nước, giặt giũ, bán buôn, đồng áng
và bốn người em trai nhỏ phía sau. Thầy cô bạn bè rất tiếc một người trò, một
người bạn ngoan giỏi phải xa lìa lớp học khi cả một bầu trời cơ hội tuy không
rõ ràng trong thời bao cấp, nhưng có lẽ đang đợi chị trước mắt. Mặc dù chưa thể
cảm nhận được sự hy sinh của chị, tôi biết rằng tôi đã lớn lên trên đôi vai nhỏ
nhắn của chị. Tôi được đến trường, được rong ruổi trong những chuỗi ngày dài với
bạn bè và với một ước mơ sáng sủa. Một cơ hội chị đã dành cho tôi!
… Nhớ những năm lên ba lên tư, đêm nằm ngủ chung giường với
chị nghe mưa ti tách lộp độp trên mái tôn thủng ngàn sao. Nhớ nhất những đêm
tôi đái dầm, ngại ngùng quấn chăn cho mau khô, chị nằm lạnh lùng không chăn.
Cũng khá nhiều đêm như thế, chị biết tôi còn quá nhỏ và rất cần sự quan tâm
chăm sóc của chị.
… Nhớ những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, đánh vần 3 chữ
A B C…, chị đã kèm học hàng đêm để tôi theo kịp bạn bè cùng lớp với vốn liếng
kiến thức rất khiêm tốn của chị. Chị rất nghiêm khắc nếu tôi không nghiêm túc học
hành. Có lần, tôi phải quỳ gối cả giờ đồng hồ vì không thuộc bài cũ. Tôi cố gắng
và trưởng thành hơn là nhờ chị!
… Nhớ cái tuổi dậy thì, khi tôi biết mắc cỡ ngại ngùng vì
mình đang lớn, đi đứng bẻn lẻn với cái quần tà lỏn lò xo. Ôi thật hạnh phúc,
vào một ngày đẹp trời, tôi nhận được một bộ quần lót đủ màu sắc từ chị. Thế đấy,
6 anh em trai, nhưng chỉ có chị là hiểu tâm lý của thằng em đang lớn. Chị dõi
theo và nhận ra những nhu cầu thiết yếu của một cậu con trai. Chị biết tôi đã lớn!
… Nhớ cái thời vào Trung Học khi tôi đủ lớn để hiểu ít nhiều
về tình yêu đôi lứa, chị coi tôi là một người bạn để tâm sự những cuộc tình đầy
hứa hẹn và không ít thách đố. Tôi hiểu nhiều hơn chuyện tình cảm qua những bầu
tâm sự của chị. Tôi đọc tiểu thuyết nhiều hơn để giải thích một số tình huống
lâm li bi đát trong đời sống hôn nhân… và để tôi được đồng điệu với chị trong
lĩnh vực này. Tôi hiểu nhiều về tâm tư của chị!
… Nhớ những mùa hè rời lớp học, chị cùng tôi cơm đùm cơm nắm
mỗi sớm mai thức dậy đạp xe năm bảy cây số đi làm công nhân để kiếm thêm chút
tiền dành dụm cho tương lai. Chúng tôi làm hùng hục cả ngày từ 5 giờ sáng đến 6
giờ tối. Mệt nhưng vui vì có thêm thu nhập và thêm bạn bè mới. Biết bao nhiêu
câu chuyện vui buồn chị em kể cho nhau nghe trong khi làm việc nơi hãng xưởng
cũng như trên suốt tuyến đường đi và về tôi đèo chị trên chiếc xe đạp cộc cạch.
Chị và tôi đã có rất nhiều thời gian bên nhau!
… Nhớ những ngày tháng xa nhà nơi thành phố để theo đuổi ước
mơ, chị cũng bỏ xứ ra đi vì một cuộc tình dang dỡ nơi xưởng làm. Chị em lại gặp
nhau nơi chốn đô thành tấp nập bận bịu cả ngày lẫn đêm. Mỗi lần đến thăm chị
nơi nhà trọ chật chội cho công nhân, tôi chỉ muốn biết chị đang sống ra sao.
Công việc bận bịu có giúp chị quên đi những nỗi buồn thầm kín trong lòng hay
chăng? Chị làm như điên cuồng, tôi biết, chỉ để quên đi những quá khứ đau lòng!
Thật tội nghiệp thân gái mãnh mai nơi đất khách! Tôi vẫn dõi theo chị!
… Nhớ một ngày nào đó chị đã phải nhập viện cho ca phẫu thuật
Thoát Vị Đĩa Đệm, cái Cột Sống gánh gồng quá nhiều thứ đã làm chị quá sức đau đớn,
đau đến nỗi chị không thể bước đi quá 50 mét. Tôi đến thăm chị để chia sẻ phần
nào nỗi đau đớn ấy. Ca phẫu thuật thành công, nhưng cái đau đớn thân xác gầy gò
còn đó vì hết thuốc mê, rồi lại bị sốc thuốc. Cả nhà tưởng là chị đã ra đi
trong lần đó. Chị có một nghị lực sống hết sức phi thường!
… Nhớ cái ngày chị cưới chồng, tôi mừng cho chị vì chị có được
một người chồng thương yêu. Chị theo chồng và tôi đi quá xa. Chị em không thường
gặp nhau như ngày nào, chỉ thỉnh thoảng qua điện thoại nói chuyện hỏi thăm năm
ba câu. Tôi tiếp tục mừng cho chị vì chị có thêm 2 con để xây dựng một gia đình
đơn sơ nhỏ bé. Chị đã dệt những ước mơ cho gia đình và con cái!
… Nhớ khoảng thời gian gần đây độ hơn 1 năm, tôi trở về gia
đình sau bao nhiêu năm xa cách, cả nhà vui mừng, riêng chị rất vui mừng và hãnh
diện vì tôi. Chị lo chạy tới chạy lui để những ngày sum họp sắp tới được tốt đẹp.
Tôi biết chị rất mệt để lo việc lễ lạc của tôi. Nhưng chị rất là vui, vui đến nỗi
không ngủ được! Bởi vì quán xuyến nhiều việc, nên chị quên chụp một tấm hình với
tôi trong ngày Lễ Tạ Ơn. Chị đã giận hờn vu vơ với chồng tại sao không nhắc cho
chị để rồi cơ hội vụt qua mất. Chị rất là buồn! Có ai biết được đó là lần cuối
chị muốn chụp chung với tôi một tấm hình gia đình để làm kỷ niệm. Tôi đã thỏa mãn ước
mơ của chị trong chuyến đi về Trung thăm mồ mả ông bà. Gia đình chị và tôi sau
thánh lễ tại Nhà Dòng Nha Trang đã chụp một tấm hình kỷ niệm. Tôi lại tiếp tục
lên đường đến một miền đất xa xôi khác!
… Và nhớ lần cuối cùng tôi được nói chuyện với chị qua
Skype. Chị không nói gì nhiều, cứ nhìn tôi đăm đắm. Tôi có một cảm giác rất lạ
nhưng không dám nghĩ tới hay nói ra với ai. Cái cột sống gánh gồng cuộc sống
quá nặng nề lại hành hạ chị với những cơn đau thấu trời xanh không ngớt. Lần
này không phải la Thoát Vị Đĩa Đệm nữa mà là Viêm Tủy Cột Sống. Cho tới một
ngày gần đây, chị đã từ giã tất cả và ra đi trong niềm thương tiếc lớn lao của
gia đình và bạn bè. Tôi chỉ biết dâng Thánh Lễ cầu nguyện cho Linh Hồn chị được
nghỉ yên trong Bình An Vĩnh Hằng. Ở nơi ấy, không có đau đớn dày vò thân xác mỏng
manh của chị, nhưng đong đầy Niềm Vui và Hạnh Phúc với Đấng đã tặng chị món quà
Cuộc Sống.